Lười có đẳng cấp - 1 cụm từ rất hay của Jack Ma, lười nhưng không lười và luôn nghĩ cách để được lười...

QỦA TÁO Recommend: 


Thế giới này tồn tại là nhờ những người lười! 


Tuy nhiên lười không có nghĩa là lười kiểu xuất ngốc, nếu muốn làm ít đi, bạn phải nghĩ ra phương pháp để lười. Cần phải lười có phong cách, lười có đẳng cấp!



Dưới đây là đoạn trích trong bài phát biểu của Jack Ma - ông chủ Alibaba tại tập đoàn Yahoo về những kẻ lười biếng. Suy luận và quan điểm của ông khiến chúng ta nghiệm ra nhiều điều. 

Bill Gates - tỷ phú giàu nhất thế giới là một lập trình viên, do lười học nên mới nghỉ giữa chừng. Ông lại lười ghi nhớ những câu lệnh DOS phức tạp, thế là liền tự mình viết nên một hệ điều hành với giao diện gồm những hình vẽ, tên gì nhỉ? Tôi quên mất rồi, lười chẳng buồn nhớ những thứ đó nữa! Vậy là, tất cả máy vi tính trên thế giới đều có chung một giao diện, còn Bill Gates trở thành người giàu nhất thế giới. 

Coca Cola - thương hiệu giá trị nhất thế giới, ông chủ của hãng còn lười hơn, dù văn hoá uống trà của Trung Quốc có lịch sử lâu đời, cà phê Brazil hương vị đậm đà nhưng quả thật ông ta quá lười nhác, chỉ pha chút đường kính với nước lã có ga, đóng chai rồi đem bán. Vậy là tất cả những nơi con người sinh sống trên Trái Đất, họ đều uống thứ chất lỏng màu đỏ đó. 

Ronaldo - siêu sao bóng đá nổi tiếng thế giới, ở trên sân quá lười di chuyển, anh ta liền đứng quanh khu vực khung thành đội bạn chờ bóng chuyền đến, ra chân sút bộp một cái, thế là liền trở thành cầu thủ đắt giá nhất thế giới. Có người nói, tốc độ rê dắt bóng của anh ấy nhanh kinh hoàng, thật vớ vẩn! Cầu thủ khác một trận chạy 15 phút, Ronaldo chỉ chạy 15 giây, tất nhiên là phải nhanh hơn rồi! 

Mc Donald's - nhãn hiệu đồ ăn nhanh bán chạy nhất thế giới, ông chủ của hãng lười học tinh tuý ẩm thực Pháp, lười nghiên cứu kỹ thuật phức tạp của ẩm thực Trung Hoa liền kẹp một miếng thịt bò vào giữa 2 lát bánh mỳ rồi đem bán, kết quả biểu tượng hình chữ M xuất hiện khắp nơi trên thế giới. 

Một ông chủ tiệm bánh lười nhét nhân bánh vào trong, liền rắc lên mặt bánh rồi đem bán, kết quả mọi người gọi nó là Pizza, đắt gấp 10 lần bánh có nhân. Còn có vô số kẻ lười nhác thông mình hơn: 

- Lười leo thang bộ, họ bèn phát minh ra thang máy. 

- Lười tính toán, họ bèn phát minh ra công thức toán học. 

- Lười ra ngoài nghe nhạc, họ bèn phát minh ra đĩa hát, đầu đĩa và CD. 

- Lười cuốc bộ, họ bèn phát minh ra xe hơi, tàu hoả và máy bay. 

Quay trở lại với công việc của chúng ta, hãy xem trong công ty của bạn, người thường đi sớm về khuya, bận rộn nhất có phải là người hưởng lương thấp nhất? Còn người nhàn rỗi, ngồi bần thần cả ngày, chẳng phải là những người hưởng lương cao nhất hay sao? Thậm chí còn giữ một lượng cổ phần không nhỏ của công ty. 

Tôi nêu những ví dụ kể trên chỉ để chứng minh một vấn đề: Trên thực tế, thế giới này tồn tại nhờ những người lười nhác. Thế giới đặc sắc như vậy, tất cả đều nhờ công những kẻ lười biếng. Đến đây, có lẽ bạn đã hiểu nguyên nhân chính khiến cho mình chưa thành công rồi chứ? 

Lười không có nghĩa là lười kiểu xuất ngốc, nếu muốn làm ít đi, bạn phải nghĩ ra phương pháp để lười. Cần phải lười có phong cách, lười có đẳng cấp!

Vân Đàm
Theo Trí Thức Trẻ.

========

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top